Thời gian trôi qua nhanh hay là chậm? Cô đã đánh mất bao nhiêu thứ chỉ vì nỗi đau con người kia để lại? Không ai lau nước mắt cho cô, không ai ôm lấy cô cả. Anh không bên cô nữa. Mưa mang anh đi khiến mưa thấm vào trong lệ.
Trời vần vũ. Bao tinh cầu xoay chuyển. Cô đứng trước khung cửa sổ nhìn ra khoảng sân ướt dưới kia. Mưa, mưa vẫn chưa hề ngừng từ sáng tới giờ. Vài cơn gió thổi qua mang theo cái hương nồng nồng, ngai ngái của đất ướt, của cỏ dại non xanh.
Có lẽ, em đã yêu anh rồi
Cô khẽ rùng mình với tay kéo cái áo khoác lên che đôi vai gầy lạnh. Không biết đã bao lâu rồi cô có thói quen nhìn ra con đường đất ấy. Có lẽ… Có lẽ chăng…? Cô lại lắc đầu cười nhạt, mưa làm cô lại nhớ đến người con trai ấy. Khi anh đi anh để lại mình cô với cơn mưa rào nặng hạt.
Cô ngồi xuống chiếc ghế tựa. Tay lại bắt đầu với những mũi đan lên xuống nhanh thoắt thoắt. Mùa đông nữa lại đến rồi. Cô với tay mở chiếc đài radio cũ kĩ. 3 giờ rồi, cô vẫn thường nghe ca nhạc theo yêu cầu vào giờ này trong ngày. Và cô đã từng ước mình nhận được quà – món quà nhỏ từ lời hứa của anh. Nhưng bao nhiêu bài hát trôi qua chỉ là dành cho người khác không phải của cô. Cuộn len đã gần hết, cô cúi xuống tìm cuộn len mới. Cô cứ ngồi như vậy cho hết mùa đông dài với những chiếc khăn cứ nhiều lên trong ngăn tủ gỗ.
Cô khoác chiếc áo dạ, quàng thêm chiếc khăn len trước khi ra ngoài. Mẹ cô trong nhà gọi với ra: “Nhớ mua cho mẹ ít bánh kẹo và hạt bí con nhé.” Cô “dạ” một tiếng rồi bước ra khung trời đầy gió, để lại đằng sau tiếng thở dài của mẹ. Cô lại đi lang thang qua mấy con đường nhỏ. Năm nay trời khá lạnh, cô đi tìm chút không khí tết nơi đường dài mà không thấy. Có lẽ do cô đã lớn rồi, nên tết cũng vì thế mà nhạt đi trong cô. Không còn háo hức chờ đợi mà chỉ là lặng lẽ chờ nó đến và đi qua. Mấy đứa trẻ chạy qua cô cười ríu rít, tay cầm quả bóng bay vừa phồng mồm thổi lên. Ngày xưa cô cũng vậy thôi. Cô bỗng nhớ đến một người bạn lâu rồi cô không liên lạc. Không biết cậu ấy còn nhớ cô không?
Và bất chợt cô lại nhớ đến anh. Anh đang ở đâu nhỉ?
Cô trở về nhà lấy cuổn sổ danh bạ điện thoại ra. Cô tra một hồi và dừng lại ở một dãy số. “Hi vọng cậu ấy còn dùng số này.” Cô nhấc điện thoại lên và đợi. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”Cô ngồi thẫn thờ. Đã bao lâu rồi cô để số thuê bao? Giờ thì người ta cũng thuê bao với cô rồi. Cô ngồi nghĩ lại một chút và cô nhớ tới một số không bao giờ thuê bao – người luôn nắm chắc được địa chỉ của những người bạn khác.
- Alo, lớp trưởng à? Mình đây.
- Uh. Cậu à. Lâu rồi mới thấy cậu liên lạc. Dạo này thế nào rồi?
- Mình khỏe. Cảm ơn cậu nhé. Nhờ cậu giúp một việc được không?
- Việc gì vậy?
…
Những dòng chữ được gửi đi theo lời chúc không cánh. Lá thư được gấp gọn trong hòm thư. Viết thư. Bao lâu rồi cô không làm việc này nhỉ?
Cô mở hộp nhạc anh tặng cô. Anh nói hộp nhạc còn kêu là anh còn yêu em. Cô cũng không nhớ nó hết kêu bao lâu rồi. Bao lâu rồi nhỉ?
Thời gian trôi qua nhanh hay là chậm? Cô đã đánh mất bao nhiêu thứ chỉ vì nỗi đau con người kia để lại? Không ai lau nước mắt cho cô, không ai ôm lấy cô cả. Anh không bên cô nữa. Mưa mang anh đi khiến mưa thấm vào trong lệ. Cô lặng lẽ hơn, ít nói hơn, và gần như thế giới của cô gói gọn trong những kí ức của cô. Cô là một cô gái mềm yếu với tình cảm và anh ra đi là điều cô không thể tự mình chấp nhận. Cô luôn nghĩ rồi một ngày anh sẽ lại xuất hiện một lần nữa nơi con đường ấy và mỉn cười vời cô. Cô vẫn đợi… Thời gian vẫn trôi… Hộp nhạc vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô dành những ngày đầu năm để đọc những lá thư hồi âm. Những câu chúc không bằng tin nhắn, cô bỗng thấy thật ấm áp. Cô tìm thấy một lá thư từ một người cô không hề gửi lời chúc. Một người mà luôn bên cạnh cô nhưng cô không hề để tâm đến. Đó là một lá thư tỏ tình. Chỉ vài dòng thôi.
“Đến bao giờ em mới quay lại nhìn anh? Dù thế nào anh vẫn luôn đằng sau em đó. Anh vẫn ở đây và chỉ cần em với tay ra, em sẽ thấy được hạnh phúc mà em đang đánh mất. Người luôn bên cạnh em.”
Cô ngồi lặng thinh bên dòng chữ ấy.
…
Cô cúi xuống nhặt quả táo vừa đánh rơi thì một bàn tay khác đã nhặt lên giúp cô rồi. Cô ngước lên nhìn người ấy. Anh khẽ mỉm cười đưa cô trái táo. Cô gật đầu cảm ơn. Anh đỡ lấy túi đồ trên tay cô.
- Để anh cầm hộ.
Cô nhìn anh, cũng không biết phải làm sao khi anh đã đi trước mấy bước rồi. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ đi sau anh về nhà.
Mẹ cô nhìn thấy anh thì tươi cười. Bà rất quý anh. Anh là con trai người hàng xóm, từng là thanh mai trúc mã với cô. Anh luôn lặng lẽ nhìn cô, bên cô khi người đàn ông ấy đến và ra đi. Cô luôn chối từ tình cảm của anh, vì trái tim cô chỉ có bóng hình của người con trai kia. Anh biết nên chỉ đứng từ xa để quan tâm, lo lắng cho cô. Cô còn nhớ ngày người đó ra đi, anh đã đứng bên cầm ô che cho cô khỏi ướt khi cô không thể bước ra khỏi cơn mưa ấy.
Mẹ cô luôn mong anh trở thành con rể của mình.
Cuộc sống của cô đột ngột thay đổi khi mẹ cô đổ bệnh. Bố cô mất lâu rồi nên mọi việc đều do mẹ cô cáng đáng. Cô bắt đầu phải tự lo mọi việc. Hàng ngày, cô đi làm, rồi lại ghé qua bệnh viện thăm mẹ, tối cô trở về nhà với công việc làm thêm. Mọi chi phí đều là lo chữa trị cho mẹ cô. Anh luôn đến thăm và giúp đỡ cô. Cô chỉ gật đầu cảm ơn tránh ánh mắt của anh. Anh kéo tay cô lại: “Tại sao em chưa bao giờ mở lòng mình ra với anh? Người đàn ông đó sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Cô tát anh một cái rồi đuổi anh ra khỏi nhà. Cô khóc nấc lên. Nếu điều anh nói là thật thì sao? Không hộp nhạc chắc chắn sẽ lại hát một lần nữa.
Hôm ấy, cô gặp lại người đàn ông ấy. Nhưng anh không đi một mình mà đang bên một người con gái khác. Anh dịu dàng xoa vào chiếc bụng tròn to của người con gái bên cạnh. Cô đánh rơi túi cam trong tay. Cô quay mình bỏ chạy nơi hành lang dài của bệnh viện. Cô va vào một người khiến cô ngã xuống những viên gạch lạnh lẽo. Một bàn tay kéo cô dậy.
- Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?
Cô lắc đầu cũng không ngẩng mặt lên, chỉ dợm bước bỏ đi. Bàn tay ấy vẫn nắm chặt, kéo cô lại. Cô ngước mắt lên. Sau lớp lệ nhòa cô nhận ra đó là anh. Anh cau mày nhìn cô, rồi kéo tay cô đi.
Khoảng trời trong xanh im lặng lắng nghe tiếng khóc của một cô gái đang vỡ òa trong đau đớn. Anh ôm cô thật chặt để nước mắt cô thấm đẫm lồng ngực rộng. Bỏng rát và đau nhói. Chút hi vọng nhỏ nhoi trong cô tan vỡ.
“Anh ấy không về. Anh ấy không về thật rồi.” Cô ôm lấy người con trai ấy mà òa khóc.
Cô lại gói gém những kỉ niệm về anh vào trong một chiếc hòm đặt tên là quên lãng. Những chiếc khăn, những lá thư viết nhưng không thể gửi, những trang nhật kí và hộp nhạc sẽ chẳng bao giờ hát, cô đều cất chúng đi vào kí ức. Anh đứng nhìn cô không nói. Anh để lại trên bàn cô một cốc sữa với lời nhắn. “Em hãy giữ gìn sức khỏe”.
Mẹ cô được trở về nhà sau thời gian dài chữa trị. Bà đã khỏe hơn nhưng vẫn còn rất yếu. Bà vẫn thường nhắc về anh với cô. Cô không nói chỉ lặng lẽ làm việc nhà. Bà mắng cô bướng bỉnh, không biết tốt xấu. Cô cười thì bà lại lắc đầu ngán ngẩm.
Anh vẫn ghé qua nhà cô. Dạo này công việc bận rộn nên anh không sang thường xuyên được. Cô không tránh né anh nữa. Cô như dịu dàng với anh hơn. Anh vui vì điều đó.
Một mùa đông nữa lại đến. Cô lại ngồi trên chiếc ghế tựa với những cuộn len màu trắng. Đôi tay thoăn thoắt với những mũi đan không ngừng. Tiếng radio lại phát một bài nhạc dài nữa.
Cô khe khẽ cất tiếng hát theo. Cô bỗng giật mình khi nghe một lời nhắn gửi: “Gửi người con gái anh yêu. Anh không biết nói gì cả chỉ mong em hãy quay lại nhìn anh một lần. Và anh luôn mong chờ lá thư em hồi âm. Anh vẫn mãi nơi đây đợi chờ em. Yêu em.”
Cô khe khẽ cất tiếng hát theo. Cô bỗng giật mình khi nghe một lời nhắn gửi: “Gửi người con gái anh yêu. Anh không biết nói gì cả chỉ mong em hãy quay lại nhìn anh một lần. Và anh luôn mong chờ lá thư em hồi âm. Anh vẫn mãi nơi đây đợi chờ em. Yêu em.”
Với bài hát “Chiếc khăn gió ấm”… Cô đánh rơi mũi đan rồi lại lóng ngóng cúi xuống nhặt. Khuôn mặt cô đỏ dần lên theo tiếng tim đập mạnh nhưng lại không giấu được một nụ cười tươi.
Tiếng chuông cửa réo vang. Anh chạy ra mở cửa. Một hộp quà được đặt cẩn thận trước cửa nhưng anh lại không thấy ai quanh đấy. Anh hơi lạ nhưng cũng đem vào nhà sau một hồi phân vân. Anh tìm thấy một mẩu giấy được dán trên hộp.“Gửi anh”. Anh đoán đó là của anh. Anh mở hộp quà ra trong đầu phân vân không biết ai đã tặng mình.
Trong đó là một chiếc khăn len màu trắng và một lá thư. Anh ngạc nhiên đến mức không dám tin vào suy đoán của mình về người tặng. Là cô ư?
Anh chạy vội sang bên nhà cô. Cô đang mở bản nhạc “Chiếc khăn gió ấm” và mỉm cười hát theo. Khi thấy anh đứng trước cửa, cô cười:
- Nó hợp với anh chứ? Em nghĩ là màu trắng hợp với anh hơn và màu đen.
Anh bước đến ôm chầm lấy cô. Cái ôm thật chặt như để biết rằng điều anh đang thấy không phải trong một giấc mơ.
- Em có thể nói lại câu trả lời của em được không? Giọng anh run lên trầm đục.
Cô mỉm cười quàng tay ra ôm lấy bờ vai rộng mà ấm áp ấy. Cô dịu dàng nói: