Im lặng – một sự lạnh lùng đáng sợ, im lặng là xa nhau, phải không anh? Mỗi ngày trôi qua, lòng em càng buồn thêm một chút. Em im lặng không có nghĩa là em không nhớ anh, mà chỉ là em không muốn anh phải khó xử nữa. Nhưng anh cũng im lặng, không một tin nhắn hay một cuộc gọi, phải chăng anh đã quên…
Em và anh – hai người xa lạ, kết nối với nhau qua mạng xã hội, cách nhau 400 cây số, khoảng cách xa xôi nhưng mình không xa, phải không anh? Anh có biết là e rất hạnh phúc không, được gặp anh, được trò chuyện cùng anh, tuy chưa biết mặt anh nhưng em biết mình đã yêu anh nhiều lắm. Đến nỗi em không có thời gian để nghĩ về bản thân mình, chỉ tràn ngập hình ảnh về anh qua tưởng tượng. Gần gũi mà xa xôi, lạnh lùng mà ấm áp.
Đôi lúc em không hiểu anh, đôi lúc e thấy tự ti vì anh quá hoàn hảo. Đôi lúc e quay cuồng trong những hỗn độn suy nghĩ về anh, có yêu em không? có nhớ đến em không? Em mâu thuẫn trong suy nghĩ của chính mình, cảm giác mặc cảm về bản thân khiến em không đủ dũng cảm để bỏ tất cả mà đến bên anh. Điều đó làm em thật khổ sở, muốn giữ anh bên mình nhưng lại không đủ can đảm, tim em cứ nhói lên bởi ý nghĩ phải xa anh.
Im lặng là xa nhau, phải không anh |
“Sài Gòn giấu anh kĩ quá đến nỗi em tìm không ra, để đến khi gặp được anh thì anh đã thuộc về người khác” và anh không biết rằng đã có người rất yêu anh, bây giờ và sau này vẫn thế. Bởi em đã cất anh vào góc sâu thẳm trong trái tim em, để em luôn cảm thấy hạnh phúc như anh đang ở bên cạnh. Muốn nói với anh nhiều lắm, muốn bất chấp tất cả để đến bên anh, muốn tìm anh trên phố đông người trước người con gái khác, muốn được dựa vào bờ vai anh mỗi khi mệt mỏi, muốn được anh ôm thật chặt…Nhưng giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ.
Và ngày hôm nay khi anh nói đừng làm phiền anh nữa, thì giấc mơ ấy đã chấm dứt như một dấu chấm cuối câu. Chấm hết cho một câu chuyện tình yêu tưởng dài nhưng lại rất ngắn. Và kết thúc thật giống như em đã hình dung, mặc dù đã có sự chuẩn bị trước nhưng sao vẫn hụt hẫng quá. Cố gắng không gọi cho anh, cố gắng không nhắn tin, cố gắng không khóc mỗi khi nhớ anh, cố gắng và phải cố gắng nhiều lắm nhưng không muốn quên anh. Bởi anh giống như những cơn gió mát trong lành của những ngày hè nóng nực, cảm giác thoải mái lắm và em không muốn mình quên bất kì một chi tiết nào về cái cảm giác đó cũng như bất kì điều gì về anh. Anh cứ hạnh phúc bên người anh đã chọn nhé, em hi vọng trong một thoáng nào đó anh nghĩ về em, giống như nghĩ về một chỗ dừng chân nào đó trên cuộc hành trình dài, để trút bỏ những ưu tư, phiền muộn của mình. Hi vọng chỉ là hi vọng thôi vì em biết anh sẽ quên em như người ta quên một cuốn sách, đã đọc qua và không bao giờ đọc lại nữa. Cuốn sách cũ nằm im lìm trên giá, phủ một lớp bụi thời gian và dần trôi vào quên lãng, nhưng sách vẫn nhớ như in những người đã đọc qua nó…
Đêm buồn nhớ anh!
---Sưu Tầm---