Kí ức và hiện tại luôn luôn nằm trên cùng một đường thẳng vì hiện tại qua đi sẽ trở thành kí ức…cứ như thế.
Nhưng em và anh lại chẳng bao giờ đi trên cùng một đường thẳng vì chúng ta là hai đường thẳng song song.
Trong truyện ngôn tình anh có thể là gió và em là mây, anh có thể là hoàng tử em là cô bé lọ lem như những câu truyện cổ tích . Gió và mây quấn quýt không rời, gió đẩy mây bay, dù mụ phù thủy có phù phép tới đâu thì hoàng tử và lọ lem của chàng cũng sẽ bên nhau trọng đời. Nhưng thực tế dù có quấn quýt tới đâu thì anh vẫn là anh, em vẫn là em, con người khi phải đứng trước sự lựa chọn thì luôn luôn thực tế phải không?
Xóa sạch kí ức, xóa sạch nước mắt lăn dài, xóa sạch tiếng nấc…và xóa sạch lời yêu thương đầu môi…
Ngày hôm qua !!!
Tình yêu là không khoảng cách chúng ta vẫn thường nói như vậy nhưng có khi thực tế lại khác bởi vì có muôn vàn lý do để chúng ta không phải là định mệnh của nhau, bởi vì chúng ta là hai con người đến từ hai thế giới khác nhau, dù có gắn bó tới đâu rồi cũng sẽ bị vùi lấp bởi số phận và hiện thực.
Anh có tin vào duyên phận không?
Em biết anh không phải là định mệnh là duyên phận của mình nhưng em vẫn tin anh là một nửa bức tranh mà em còn thiếu nên cho dù chúng ta đứng tại hai điểm khác nhau trên thế giới này, chúng ta không đi chung một con đường, không hít chung một bầu không khí, dù chúng ta trái ngược hoàn toàn, mặc dù để nắm tay anh đi hết con đường còn lại là rất khó khăn thậm chí là không thể.
Gặp gỡ…rồi chia ly…người ta vẫn nói rằng thà không gặp còn hơn nhưng lạ làm sao dù biết chia ly, dù biết sẽ đau nhưng con người ta vẫn không hối hận về sự gặp gỡ đó, bởi vì khi đau đớn làm người ta ghi nhớ lâu hơn.
Dù sớm mai tỉnh dậy biết rằng giấc mơ của mình đã tan biến, liệu trong dòng người tấp nập ấy chúng ta có nhận ra nhau sau bao nắng mưa của cuộc sống không?
Dù chỉ là kí ức nhưng lạ thay người ta muốn sống mãi trong cái cảm giác ấy mặc dù nó đi qua rất nhanh thậm chí nó chẳng đủ sức đọng lại lâu nhưng có người lại nhớ mãi, muốn trở về với kí ức đó, có một chút tình yêu, chút vụng dại mơ mộng của tuổi trẻ, và có gì đó cũng nổi loạn hơn.
Một mớ cảm xúc hỗn độn không thể xắp xếp. Nhưng tìm kiếm trong mớ hỗn độn đó em lại tìm được anh và em của ngày hôm qua.
Hoài Thu